Điều này làm cho chúng tôi rất kinh ngạc, hôm qua lăn qua lăn lại lâu như vậy mới nhấc xà nhà lên, không ngờ lại rơi xuống rồi?

Vẻ mặt ông nội Dương Thần rất khó coi, dù người kia đau khổ cầu xin ông cũng đi qua đi lại trong phòng nhiều lần mà không nói câu nào.

Người kia cầu xin một hồi lại thấy ông nội Dương Thần không nói lời nào đành thở dài nói:

- Nếu như chuyện này không giải quyết được, vậy cũng chỉ có thể bỏ lại mảnh đất kia, nhà mới xây cũng không cần nữa. Dù sao cũng tốt hơn để trong nhà gặp chuyện không may, không được an bình.

Không ngờ ông nội Dương Thần đột nhiên nói:

- Bây giờ cho dù ông có đốt nhà kia, chỉ sợ cũng khó có thể được an bình.

Ông lại nói:

- Hôm qua tôi nhìn xà nhà đã kiểm tra mọi nơi. Phong thuỷ phương hướng vị trí của nhà kia không có vấn đề, lựa chọn ngày cũng là ngày tốt, nhưng chính là xà nhà này tác quái. Mà bây giờ nếu xà nhà đã đốt, sử dụng bùa pháp trấn áp, sát khí trong phòng cũng đã loại bỏ. Nhưng dưới tình huống này mà xà nhà mới lại rơi xuống thì nhất định có chuyện lạ gì khác.

Ông nói đến đây lại do dự. Dương Thần ở bên cạnh nóng lòng nói:

- Có phải oan quỷ kia quá mức lợi hại, bùa pháp không trấn áp được nên để cho hắn chạy về hay không?

Ông nội Dương Thần trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Trẻ con không cần nhiều miệng. Nếu như oan quỷ này thật sự lợi hại như vậy, mấy sáng trước, cái xà nhà này đã gây ra mạng người rồi, đâu chỉ đơn giản là rơi xuống như vậy. Chuyện này không liên quan gì đến các cháu. Các cháu nhanh dọn đồ quay về trường học đi.

Ông già vừa nói chuyện xong liền vung tay liên tục ra hiệu cho chúng tôi rời đi. Dương Thần cười nhìn như cợt nhả nhưng không nhúc nhích. Ông cụ có chút mất hứng, giơ cao tay với hắn nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, bất lực thả xuống.

Hành động này của ông có chút khác thường. Trong lòng tôi thầm nghĩ, lẽ nào ông đã nhìn ra điềm báo không may mắn, không muốn Dương Thần và tôi ở đây chịu sự liên lụy?

Suy nghĩ một lát, tôi mở miệng nói:

- Có phải trong nền đất của nhà kia hoặc xung quanh có yêu vật gì đó ẩn nấp quấy phá? Hoặc là có người nào đó cố ý phá hỏng?

Ông nội Dương Thần vừa nghe vậy liền nhìn tôi nhưng không nói gì. Ông lặng lẽ đi ra bên ngoài, nhặt đống trúc lên và ngồi dưới đất mân mê.

Người kia sốt ruột không nhịn được, lại muốn đi tới nói chuyện với ông nội Dương Thần, nhưng bị Dương Thần kéo lại. Hắn nháy mắt, nhỏ giọng nói:

- Ông nội của tôi đang nghĩ cách cho ông, cứ chờ là được.

Sau đó, hắn kéo tôi lại và lặng lẽ chạy sang một bên, ra hiệu tôi đừng lên tiếng rồi nhìn lén.

Ông nội Dương Thần ngồi một mình ở trên mặt đất cũng không lên tiếng, lưng vẫn còng như vậy. Đống trúc lại tung bay trong tay ông. Ánh mắt ông cụ dần thay đổi. Khi thế trên người cũng khác hẳn. Vào giờ phút này, tôi đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của ông mình ở trên người ông.

Sau một lát, miếng trúc ở trong đôi tay linh hoạt của ông cụ đã biến thành một con chim Trúc có đuôi có cánh, xương đầy đủ, mỏ nhỏ nhọn lại dài nhìn rất sống động. Ông cụ lại cầm lấy đao khắc hai con mắt của con chim Trúc, lấy mực điểm vào trong hai mắt. Con chim Trúc lập tức giống như có linh tính, trở nên rất sống động.

Tôi kinh ngạc nhìn. Dương Thần đầy vẻ đắc ý. Người họ Từ cũng trợn trừng mắt. Mà sau khi ông cụ làm xong con chim Trúc lại đứng dậy tìm một tờ giấy vàng, lấy kéo cắt vài cái kéo ra một cái kéo giấy. Sau đó ông đưa cả con chim Trúc và cái kéo giấy cho người kia, toàn thân lập tức trở nên suy yếu hơn rất nhiều, chậm rãi nói:

- Ông cầm hai thứ này đến nhà ông liền để con chim Trúc xuống dưới đất, sau đó làm theo tôi nói. Nếu như có chuyện gì khác thường xảy ra, ông lại...

Ông còn chưa nói dứt lời, người họ Từ đã quỳ xuống, dập đầu giống như giã tỏi, vẻ mặt buồn bã nói:

- Dương lão tiên sinh, Dương lão thần tiên, ngài từ bi, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên đi. Thần vật này của ngài, chúng tôi chỉ là người thường làm sao dám động vào được. Lại nói, nếu thật sự có chuyện kỳ lạ xảy ra, chúng tôi đã sợ muốn chết, nếu chẳng may làm hỏng thần vật của ngài...

Ông nội Dương Thần im lặng và cảm thấy bất đắc dĩ. Người kia cầu xin mãi. Tôi nhìn ra ông cụ không muốn đi vào, trong lòng nhất định cũng có lo lắng nên không khỏi đi tới nói:

- Con người ông đúng là không hiểu chuyện. Dương lão tiên sinh đã giúp đỡ rất nhiều cho các người, các người còn không biết đủ, lẽ nào muốn vì chuyện nhà các người mà không để ý tới khó xử của người khác sao?

Ông nội Dương Thần thở dài nói:

- Cũng không phải tôi không muốn đi giúp ông. Chỉ là tôi đã tính ra, nếu như tôi tự mình đứng ra làm chuyện này thì chỉ sợ sẽ bất lợi cho tôi. Tôi chỉ có thể giúp ông những thứ này thôi. Nếu như con chim Trúc và cái kéo này cũng không đối phó được với vật tai họa này thì tôi nghĩ tôi cũng đành bó tay thôi. Mấy chục năm làm hàng xóm, tôi cũng xem như đã hết lòng rồi.

Người kia ngạc nhiên lại bất đắc dĩ. Dương Thần nghe ông nội hắn vừa nói vậy, cũng nhíu mày, xung phong nhận việc nói:

- Nếu ông nội không tiện đi, vậy để cháu đi một chuyến là được. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cháu nhìn thấy vật này, cháu biết phải dùng thế nào.

Ông nội Dương Thần giận tái mặt nhưng không nói chuyện, chỉ thấy tay phải của ông giấu ở trong tay áo, sắc mặt không ngừng thay đổi giống như đang tính toán gì đó.

Rất lâu sau, ông trầm ngâm một lát và nhìn Dương Thần, chậm rãi nói:

- Nếu như cháu nhất định muốn đi, vậy thì đi đi. Chỉ sợ chuyện này muốn trốn cũng không trốn được. Ông đã già rồi, cũng chỉ có một mình cháu là cháu trai. Nếu như cháu đồng ý nghe lời của ông thì đi làm, nhưng phải bảo vệ Dương thị không có việc gì. Nếu như cháu không nghe lời, tương lai không có người nào chăm sóc ông tới lúc chết, ông cũng không thể làm gì được.

Ông cụ nói vậy làm tôi không khỏi lo lắng. Dương Thần cũng sửng sốt, nhưng sau đó lại lớn tiếng nói:

- Ông nội yên tâm. Cháu biết mấy chục năm nay ông đã giúp đỡ rất nhiều người, rất mềm lòng. Lần này cháu đi chắc chắn sẽ làm theo lời ông dặn, tuyệt đối sẽ không tự ý quyết định. Cháu chắc chắn sẽ bình yên trở về hầu hạ ông.

Khóe mắt ông cụ hơi ướt và thở dài nói hai tiếng báo ứng. Sau đó ông gọi Dương Thần qua, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn dặn dò một hồi. Hắn híp mắt nghe, ra sức gật đầu, trên gương mặt đầy vẻ hưng phấn.

Một lát sau, cụ già dặn dò xong lại giao con chim Trúc và kéo giấy cùng một quả táo gỗ cho Dương Thần. Ông nhìn hắn, trên gương mặt đầy vẻ yêu thương, phất tay nói:

- Cháu đi đi. Từ trước tới nay ông nội không cho cháu đi làm lần nào. Lần này, xem như là cháu giúp ông vậy.

Dương Thần liên tục gật đầu, nói:

- Ông nội yên tâm.

Sau đó, hắn lại kéo tôi và họ Từ kia ra cửa.

Vào giờ phút này, tôi cũng rất coi trọng chuyện này, không chỉ cảm thấy tò mò và chơi vui như hôm qua nữa. Tôi mơ hồ cảm thấy chuyện này nhất định phải có gì kỳ lạ.

Khi chúng tôi lại đi tới nhà mới, tình hình còn muốn nghiêm trọng hơn hôm qua. Cái xà nhà mới nằm trên mặt đất, phía trên đầy dấu vết giống như bị sét đánh. Phía xa có mấy người đang kiễng chân nhìn về phía bên chúng tôi.

Chúng tôi đi tới, trên gương mặt người họ Từ đầy khẩn trương, đánh tiếng bảo tất cả mọi người mau tránh sang một bên. Sau đó Dương Thần hăng hái đi lên, đầu tiên là cẩn thận nhìn xà nhà rồi lấy ra cái la bàn và đi thong thả quanh căn nhà hai vòng. Trên gương mặt hắn đầy khẩn trương nhìn chằm chằm vào cái la bàn này, rất lâu sau mới cơ bản xác định được một phương hướng. Vì vậy hắn cất la bàn và cầm con chim Trúc trong tay tôi qua, trong miệng thì thầm nói nhỏ vài câu rồi để con chim Trúc dưới đất, lấy một nắm thóc từ trong người ra, thả ở trước mặt con chim Trúc. Sau đó hắn bảo mọi người cùng lùi lại, không ai được gây ra tiếng động ầm ĩ.

Thoáng cái, mọi người đã lui lại hơn mười mét, tôi cũng không ngoại lệ. Chỉ có Dương Thần cầm lấy cái kéo giấy đứng sau con chim Trúc, vẻ mặt vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.

Sau khi chúng tôi đều lùi lại, hắn thì thầm vài câu chú ngữ rồi đặt thứ gì đó ở trên đầu của con chim Trúc, sau đó nhanh chóng lùi lại. Ngay sau đó, chỉ thấy con chim Trúc này bỗng nhiên nhảy lên vỗ cánh, không ngờ lại sống!

Tất cả mọi người nhìn đến hoa cả mắt. Tiếp theo chỉ thấy con chim Trúc này lại nhảy đến trước đống thóc trước mặt, cúi đầu mổ mấy hạt thóc rồi ngẩng đầu kêu một tiếng lại vỗ cánh chậm rãi bay đi.

Tim tôi đập loạn và trợn tròn mắt. Cho dù tôi cũng có chút ít bản lĩnh, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua pháp thuật thần kỳ huyền diệu như vậy. Rõ ràng là chim Trúc được làm từ mẩu trúc, làm pháp thuật, đút thóc, vậy mà lại có thể bay lên giữa không trung, điều này quả thật khó có thể tin nổi.

Dương Thần cũng có vẻ vô cùng hưng phấn, đồng thời cũng rất khẩn trương. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào con chim Trúc đang bay quanh giữa không trung, bỗng nhiên thấy nó kêu to một tiếng như phát hiện ra điều gì đó, từ trên cao bổ nhào xuống!

 

0.12527 sec| 2423.969 kb